Sau sự kiện ở thư viện, Nam không còn quá kinh hãi khi nhìn thấy Linh nữa. Nỗi sợ mơ hồ được thay thế bằng một sự tò mò dai dẳng. Cậu bắt đầu âm thầm quan sát cô nhiều hơn, tất nhiên là từ một khoảng cách an toàn. Cậu nhận ra Linh có những thói quen rất quy củ: luôn đến lớp sớm vài phút; không bao giờ tham gia vào những cuộc tán gẫu ồn ào trong lớp hay ngoài hành lang. Cô giống như một hành tinh riêng, tự vận hành theo quỹ đạo của mình, tách biệt với sự hỗn loạn của vũ trụ học đường.
Một buổi chiều, khi đang trên đường ra về, Nam tình cờ đi ngang qua phòng học đội tuyển Học sinh giỏi Toán. Cửa phòng khép hờ, cậu thoáng thấy bóng dáng Linh và Khánh đang đứng trước tấm bảng trắng chi chít công thức. Họ không nói chuyện phiếm, mà dường như đang tranh luận khá gay gắt về một bài toán nào đó. Linh khoanh tay, nhíu mày chỉ vào một dòng công thức, giọng nói không to nhưng rất dứt khoát. Khánh đứng đối diện, tay cầm bút lông, cũng đang giải thích lại lập luận của mình, vẻ mặt tập trung cao độ. Không có vẻ gì là "vệ sĩ" đang bảo vệ "nữ hoàng", mà là hai bộ óc ngang tài ngang sức đang cùng nhau giải quyết một vấn đề. Họ là những người bạn thực sự, cùng nhau cố gắng trong học tập. Hình ảnh này khiến Nam cảm thấy Linh gần gũi hơn một chút, đời thường hơn một chút so với cái mác "trùm trường" lạnh lùng.
Tối hôm đó, Minh gọi điện rủ Nam chơi game online. Giữa trận chiến căng thẳng, Minh đột nhiên buột miệng:
"Ê Nam, chiều nay tao thấy con bé lớp 10A, cái đứa mà tao kể xinh xinh ấy. Nó cười trông cũng dễ thương..." Minh ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng hơi ngập ngừng. "Nhưng mà công nhận, kiểu cười của nó... ờ... không 'chất' bằng lúc thằng Khánh nó cười khẩy khi chọc được Linh ấy nhỉ? Trông cái điệu cười nửa miệng của nó vừa đểu vừa cuốn thế nào ấy..."
Minh đột ngột im bặt, cậu ho khan một tiếng rồi vội vàng chuyển chủ đề. "Thôi thôi, tập trung bắn đi mày ơi! Gần thắng rồi!"
Nam đang mải né đạn trong game nên không để ý lắm đến sự ngập ngừng của Minh. Cậu chỉ nghĩ thằng bạn mình đúng là dạo này hay để ý Khánh thật, chắc do thấy tò mò về người bạn thân của "crush tiềm năng" của Nam đây mà.
Còn Nam, cậu cảm thấy mình như đang chơi trò xếp hình. Mỗi một hành động, một thói quen, một khoảnh khắc cậu quan sát được từ Linh giống như một mảnh ghép nhỏ. Cậu đang từ từ thu thập chúng, cố gắng lắp ráp lại để hiểu hơn về bức tranh toàn cảnh của cô gái bí ẩn mang tên Hoàng An Linh. Bức tranh đó vẫn còn rất nhiều khoảng trống, mờ ảo, nhưng chắc chắn không còn đáng sợ như ban đầu nữa. Nó bắt đầu có những gam màu khác, phức tạp và thú vị hơn nhiều.