Tiết Lịch sử tuần này mang đến một thử thách mới, không chỉ về kiến thức mà còn về lòng can đảm của Nam. Cô giáo giao một bài tiểu luận nhóm khá hóc búa về một giai đoạn lịch sử ít được nhắc đến trong sách giáo khoa chính. Đề tài rơi vào nhóm của Nam và Minh. Vấn đề là, nguồn tài liệu tham khảo đáng tin cậy duy nhất về chủ đề này, theo lời cô giáo, nằm sâu trong kho sách tham khảo đặc biệt của thư viện – một khu vực mà hầu hết học sinh ít khi bén mảng tới, trừ những "mọt sách" chính hiệu.
Và ai là "mọt sách" nổi tiếng nhất khối về mảng Lịch sử, người mà cô giáo đã gợi ý là "có thể biết chỗ để tài liệu"? Không ai khác ngoài Hoàng An Linh.
"Thôi xong rồi," Nam rên rỉ khi cùng Minh đi về phía thư viện sau giờ học. "Kiểu gì cũng phải hỏi Linh."
"Thì hỏi thôi, có gì đâu mà xoắn," Minh đáp tỉnh queo, tay đút túi quần. "Chỉ là hỏi chỗ để sách thôi mà, chứ có phải tỏ tình đâu. Biết đâu hỏi xong bả lại thấy mày ham học hỏi rồi quý mến thì sao?"
"Mày đừng có đùa nữa," Nam lườm cậu bạn. "Mày không biết cảm giác phải đối diện với 'nữ hoàng' và 'vệ sĩ' của bả à? Lạnh sống lưng."
"Thì ông đây đi cùng mày," Minh vỗ vai Nam. "Hai đánh một không chột cũng què... À không, ý là đông người thì đỡ sợ hơn."
Thư viện trường K rộng rãi và yên tĩnh đến đáng sợ. Ánh sáng tự nhiên lọc qua những ô cửa kính lớn, chiếu lên những hàng kệ sách cao ngất, thẳng tắp. Không khí thoảng mùi giấy cũ và sự nghiêm túc. Nam nín thở, đưa mắt quét một vòng. Kia rồi. Ở dãy bàn dài gần cửa sổ, nơi có ánh sáng tốt nhất, Linh đang ngồi đọc sách, lưng thẳng tắp, mái tóc buộc gọn gàng. Bên cạnh cô, không xa lắm, là Khánh. Cậu ta không đọc sách mà đang đeo tai nghe, lướt gì đó trên máy tính bảng, nhưng tư thế ngồi vẫn rất ngay ngắn, và Nam có cảm giác cậu ta luôn ý thức được mọi thứ xung quanh.
"Hít sâu vào, đi thôi," Minh thúc nhẹ vào lưng Nam.
Tim Nam đập như trống trận. Cậu bước đi như người mộng du, cố gắng giữ cho bước chân không phát ra tiếng động quá lớn trên sàn nhà bóng loáng. Minh đi ngay bên cạnh, vẻ mặt có vẻ còn tò mò hơn là sợ hãi.
Đến gần bàn của Linh và Khánh, Nam dừng lại, cổ họng khô khốc. Cậu hắng giọng một tiếng thật khẽ.
Linh ngẩng đầu lên khỏi trang sách, đôi mắt to, đen láy nhìn thẳng vào Nam, không biểu lộ cảm xúc gì rõ rệt. Khánh cũng dừng tay, khẽ ngước mắt lên, ánh nhìn lướt qua Nam rồi dừng lại ở Minh một thoáng trước khi quay lại nhìn Nam chờ đợi.
"Ờ... xin... xin lỗi đã làm phiền," Nam lắp bắp, mặt nóng bừng. "Bọn tớ... nhóm tớ... được giao làm tiểu luận về... về giai đoạn chiến tranh lạnh. Cô giáo nói... cậu có thể biết chỗ để tài liệu tham khảo về phần này."
Linh im lặng trong giây lát, ánh mắt vẫn nhìn Nam dò xét. Nam cảm giác như mình đang bị soi chiếu đến tận tâm can. Rồi cô nói, giọng đều đều, không cao không thấp: "Kệ sách Lịch sử chuyên sâu, dãy thứ ba từ cửa sổ, ngăn thứ tư từ dưới lên, góc trong cùng. Có mấy cuốn bìa nâu sẫm."
Chỉ dẫn ngắn gọn, rõ ràng, và... hết. Không có vẻ khó chịu, không có sự mỉa mai. Chỉ là sự hiệu quả đến lạnh lùng.
"À... ờ... cảm ơn cậu nhiều," Nam lí nhí, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
"Đi thôi mày," Minh kéo tay Nam đi về phía kệ sách được chỉ dẫn, nhưng mắt vẫn liếc lại phía sau. Cậu thấy Khánh lại cúi xuống máy tính bảng, nhưng trước đó cậu ta đã khẽ nói gì đó với Linh, và Linh chỉ gật đầu nhẹ mà không nhìn Khánh, mắt lại dán vào cuốn sách. Minh không hiểu sao mình lại để ý kỹ đến vậy. Cái cách Khánh nghiêng đầu, cái cách cậu ta nói nhỏ với Linh, trông có vẻ... thân mật một cách tự nhiên.
Khi đã tìm được đúng chồng sách cũ kỹ, bụi bặm ở góc kệ, Nam thở phào. "May quá, nó không làm khó dễ."
"Thấy chưa, ông đây nói rồi mà," Minh cười. "Mà công nhận con Linh nhớ giỏi thật. Khu này trông như mê cung mà nó nhớ vanh vách. Thằng Khánh ngồi cạnh chắc cũng được thơm lây kiến thức." Cậu lật lật một cuốn sách dày cộp. "Mà trông thằng Khánh dùng máy tính bảng cũng xịn sò phết nhỉ? Tay nó thon dài, bấm nhìn điệu nghệ ghê."
Nam không để ý lắm đến lời bình luận của Minh về Khánh. Cậu đang mải nghĩ về Linh. Nhiệm vụ tưởng chừng bất khả thi cuối cùng cũng hoàn thành một cách suôn sẻ hơn cậu nghĩ. Linh không hề đáng sợ như lời đồn, ít nhất là trong tình huống này. Nhưng điều đó lại càng khiến cô trở nên khó đoán hơn trong mắt Nam.